Tự do từ bên trong

title 19/11/2021 03:03:56
title

Có thể là hình ảnh về đang đứng, ô tô, ngoài trời và văn bản cho biết 'HÃNOI CHÚC MÙNG LYHÃN THÀNH CԔNG BIẾT CON GÁI LY HÔN BỐ ĐI HẢN XE XỊN SANG RƯỚC CON GÁI VỀ'


Ở các nước Đông Á, chịu ảnh hưởng của nho giáo, phụ nữ bị coi nhẹ, gồng gánh nhiều nghĩa vụ. Những người mẹ vô tình dạy cho con gái những cái mà mình đã biết, phần nhiều không hẳn là tư duy khai phóng, nên lại trói buộc con vào những giới hạn mà mình đã được dạy.

Một trong những hệ luỵ cũng là đàn ông thì nhởn nhơ, còn đàn bà thì bơ phờ 🙂
Điều này đúng với thế hệ trước hơn.
Midori thấy phụ nữ ở nhiều nơi kêu cùng một thứ như nhau 🙂
Có lẽ phụ nữ cũng tự mình mang gông cùm, ngoài những thứ được dạy nữa 🙂

Tự do sẽ bắt đầu khi ta ý thức được giá trị, và lập trình của bản thân mình.
- Giá trị là ta xứng đáng được tự do, được yêu thương. Muốn vậy phải tự khai phóng cho bản thân mình, và tự yêu thương mình trước rồi mọi việc sẽ ổn.
- Lập trình là những cài đặt về văn hoá (ví dụ cách cha mẹ dạy mình vô thức và ý thức), những cài đặt về mặt vận mệnh, tính cách trước khi mình sinh ra (tại sao cùng hoàn cảnh mà mình lại cam chịu thành nạn nhân, còn người khác thì lại chủ động thoát ra… những yếu tố này đều được cài đặt trước)… Phải ý thức rõ về bản thân mình, những tổn thương, những yếu tố tiền định của mình để tháo gỡ nó, tiến tới yêu thương nhận biết bản thân 🙂

Trong trường hợp này, người con gái bị khinh rẻ, bạc đãi vì không sinh ra được con trai, và bị cả mẹ chồng lẫn chồng hùa nhau hành hạ tinh thần. Muốn bỏ đi lâu rồi mà sợ bố mẹ buồn, nhưng khi được bố ủng hộ thì bỏ đi luôn 🙂

Đừng ở lại chỗ mình không được trân trọng. Biết mình có giá trị, và thế giới là rộng lớn nhiều chọn lựa, hãy bước ra ngoài 🙂
Nhưng nhận biết giá trị bản thân cũng cần khách quan, thì mới có cuộc sống hài hoà.
Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng 🙂

----------------------------

CHÚC MỪNG CON GÁI BỐ ĐỘC THÂN VUI VẺ

Siêu âm đứa thứ 2 là con gái, mẹ chồng tôi chẳng thèm nhìn tôi lấy 1 lần, chồng thì buồn ra mặt, về là cáu kỉnh, quát tháo.
Từ khi sinh ra, bà nội chưa từng bế cháu 1 lần nào. Còn thủ thỉ cho con trai đi bên ngoài.
Tôi chỉ biết ấm ức, khóc lóc kể với bố mẹ mình.
Không ngờ rằng, ngày hôm đó, bố tôi lại xuất hiện. Chiếc xe xịn đó đậu ngay trước cửa nhà chồng tôi, bố tôi bước vào, thẳng thừng với mẹ chồng tôi:
– Xin phép bà cho tôi đón con, đón cháu về.
Cũng tuyên bố thẳng sẽ thay tên đổi họ cho cháu, sau này đừng có về nhận cháu.
Rồi bố quay sang nhìn tôi mà bảo:
– Về nhà đi con. Sống khổ thế này, đừng cố chấp nữa.
Tôi còn sợ chuyện mình ly hôn sẽ khiến bố buồn, nhưng xem ra chuyện tôi sống khổ sở, bố tôi còn lo lắng nhiều hơn nữa. Đến chồng tôi cũng hùa với mẹ đuổi mẹ con tôi đi. Cuộc sống đã như thế này, thì tôi còn trông mong gì nữa, chi bằng về với gia đình, về với những người yêu thương tôi còn hơn.
Bố tôi còn mở tiệc khoản đãi mọi người linh đình nữa, trong bữa ăn còn tuyên bố thẳng thừng: “Nhà ấy có phúc mà không biết hưởng". Tôi biết con đường phía trước nhất định sẽ rất khó khăn nhưng có gia đình bên cạnh, tôi nhất định sẽ vượt qua tất cả, chăm sóc tốt cho các con của mình.
Chỉ có bố mẹ là yêu thương con vô điều kiện thôi!