Tự Ngẫm Mùa Thu

title 11/11/2021 09:17:07
title

Năng lượng do đó mà trầm xuống, ta suy ngẫm nhiều hơn :)

Midori chợt nhớ lại những ngày đầu làm việc chính thức với tư cách là healer, do một thôi thúc bên trong. Lúc này năng lượng của Midori chưa ổn định mà lên xuống khá thất thường, chưa biết tới Reiki. Vậy mà vẫn bị thúc là mua chuông, tìm nhà để mở phòng trị liệu, rồi đi Hà Nội đi miền Trung thực hiện các khoá học, khoá trị liệu, thiền chuông…
Tới hôm nay nhìn lại thì thấy mình đã đi được một đoạn của hành trình, có nhiều feedback và học viên thiền sinh ở nhiều nơi :)
Vậy là được nhiều hơn là mất, đó là triết lý nhân sinh của Midori. Bất cứ trong hoàn cảnh nào, cũng phải nhìn sự việc là được nhiều hơn mất.

Nhớ lại ngày đầu thử làm healer, Midori có nhờ một bạn ở Hà Nội giới thiệu để Midori thử tư vấn cho một số người. Bạn giới thiệu rất nhiệt tình, nhưng có một cái gì đó không thật không đúng về Midori (hơi mơ mộng quá, mà Midori là người thực tế). Nhưng Midori không thể nhét chữ vào miệng bạn, mà phải tôn trọng ý kiến của bạn. Kết quả là một số người tìm tới không thực sự bản chất, không đúng cái mà Midori muốn làm.
Người thì phụ thuộc quá, chỉ muốn kêu than, và không ổn định, không quyết liệt.
Người thì không nhìn Midori đúng như là Midori, mà là một cái gì đó ở trên cao :)
Người thì vào thăm dò, và không thật sự chân thành (hơi chợ búa).

Trường hợp thứ 3 là khó chịu nhất, nhắn tin thì không trả lời rõ ràng, hẹn thì trễ giờ, sau đó tính phí thì tính toán từng phút :)
Midori nhớ là lúc đó mình tính phí tư vấn 500k/giờ, vì đang thử. Số tiền này rất ít so với thu nhập chuyên gia của Midori trong khi nghe các chị kêu than thì mệt hơn nhiều :)
Midori cảm thấy không ổn, nên dù chị có hẹn đưa người thân vô Sài Gòn để trị liệu nhưng Midori từ chối lịch sự luôn, vì lúc đầu đã thấy không ổn thì sau này sẽ không ổn. Chị là 1 taker chứ không phải là một người giver, hoặc biết win-win, biết trân trọng giá trị.
Đưa một người ở mức năng lượng thấp lên cao hơn, là một công việc cực kỳ khó khăn vất vả. Đặc biệt là khi người đó không tự có ý thức, và không hợp tác, do vậy đã trải qua nhiều “thầy” cả đông y tây y mà vẫn không có tác dụng.

Còn có những người khác, lúc sợ hãi thì tìm tới, hết sợ thì biến mất. Vậy là chỉ muốn tới để xả hoặc tạm thời nhận một liều thuốc chứ không quyết liệt hay nhất quán trên hành trình làm việc với bản thân của họ :)

Có những người thì lại cứ bám vào hình tướng (gõ chuông thì phải đẹp phải hay), cứ bám vào nhân vật healer (tính cá nhân của healer), chứ không nhìn năng lượng và tiếp nhận thông điệp. Healer chỉ là xúc tác thôi mà, còn hành trình là của mình.

Nhiều trải nghiệm khác làm cho Midori khó chịu và có xu hướng kháng cự lại hành trình làm healer này.
Nhìn quanh thấy người ta nói dối bản thân, nói dối người khác liên tục, từ cấp cao cho tới thường dân, từ chủ cho tới tớ, làm Midori hơi e ngại.
Nếu mà sự không thật thà với bản thân đang là cái norm (điều bình thường) của xã hội, thì mình có chỗ đứng không khi mà mình chỉ nói sự thực thôI? Có khi nào mình sinh ra sớm quá? :)

Khoảng thời gian đại dịch này thực ra là một quãng trống kỳ diệu cho tất cả. Chính phủ nói dối, chính phủ vô tâm, thì tự dưng kết quả nó hiển hiện ra ngay.
Những ngành kinh doanh bề mặt, không bản chất, không nhân văn thì cũng tự dưng sẽ bị suy tàn, kiệt quệ ngay.
Những cái phục vụ nhu cầu thiết yếu lại là những cái bền vững nhất :)

Rồi có một luồng gió mới đến. Thực ra là những luồng gió mới.
Và có những ý niệm vừa khởi phát đã thành hình rất nhanh.

Midori trộm nghĩ, “Ồ, có khi nào it’s time (đã đến lúc rồi)?”

Vậy là Midori lại quay trở lại hành trình làm healer của mình.
Có khi nào đại dịch sẽ mang tới những thay đổi, và hành trình tâm thức sẽ được chú trọng, trở nên “thiết yếu” hơn?

Đại dịch tưởng đã qua đi, nhưng chưa chắc. 
Midori thấy mình sau đợt giãn cách mà vẫn còn hằn lại những thói quen trong đợt dịch như “tích trữ đồ ăn” và “ăn dè xẻn” (vì không đi chợ được, không biết rau củ hết khi nào?).

Có lẽ đại dịch sẽ in hằn vào tâm trí nhiều người, và sẽ buộc chúng ta phải nhìn lại mình không mặt này thì mặt khác :)

Có lẽ một làn gió mới sẽ thổi ở đất này :)

It’s time (đã đến lúc rồi)!

[Tự Ngẫm Mùa Thu]

Mùa thu là mùa năng lượng rút vào trong, để chuẩn bị cho mùa đông dài nghỉ ngơi, ngủ đông.
Chất diệp lục được cây hút hết từ lá vào trong thân, nên lá chuyển từ xanh thành vàng đỏ và rơi rụng. Thiên nhiên nghỉ ngơi thì loài người cũng bước vào giai đoạn tích trữ dinh dưỡng, qua các sản vật quá ư phong phú vào mùa thu, để chuẩn bị nghỉ đông…

Năng lượng do đó mà trầm xuống, ta suy ngẫm nhiều hơn :)

Midori chợt nhớ lại những ngày đầu làm việc chính thức với tư cách là healer, do một thôi thúc bên trong. Lúc này năng lượng của Midori chưa ổn định mà lên xuống khá thất thường, chưa biết tới Reiki. Vậy mà vẫn bị thúc là mua chuông, tìm nhà để mở phòng trị liệu, rồi đi Hà Nội đi miền Trung thực hiện các khoá học, khoá trị liệu, thiền chuông…
Tới hôm nay nhìn lại thì thấy mình đã đi được một đoạn của hành trình, có nhiều feedback và học viên thiền sinh ở nhiều nơi :)
Vậy là được nhiều hơn là mất, đó là triết lý nhân sinh của Midori. Bất cứ trong hoàn cảnh nào, cũng phải nhìn sự việc là được nhiều hơn mất.

Nhớ lại ngày đầu thử làm healer, Midori có nhờ một bạn ở Hà Nội giới thiệu để Midori thử tư vấn cho một số người. Bạn giới thiệu rất nhiệt tình, nhưng có một cái gì đó không thật không đúng về Midori (hơi mơ mộng quá, mà Midori là người thực tế). Nhưng Midori không thể nhét chữ vào miệng bạn, mà phải tôn trọng ý kiến của bạn. Kết quả là một số người tìm tới không thực sự bản chất, không đúng cái mà Midori muốn làm.
Người thì phụ thuộc quá, chỉ muốn kêu than, và không ổn định, không quyết liệt.
Người thì không nhìn Midori đúng như là Midori, mà là một cái gì đó ở trên cao :)
Người thì vào thăm dò, và không thật sự chân thành (hơi chợ búa).

Trường hợp thứ 3 là khó chịu nhất, nhắn tin thì không trả lời rõ ràng, hẹn thì trễ giờ, sau đó tính phí thì tính toán từng phút :)
Midori nhớ là lúc đó mình tính phí tư vấn 500k/giờ, vì đang thử. Số tiền này rất ít so với thu nhập chuyên gia của Midori trong khi nghe các chị kêu than thì mệt hơn nhiều :)
Midori cảm thấy không ổn, nên dù chị có hẹn đưa người thân vô Sài Gòn để trị liệu nhưng Midori từ chối lịch sự luôn, vì lúc đầu đã thấy không ổn thì sau này sẽ không ổn. Chị là 1 taker chứ không phải là một người giver, hoặc biết win-win, biết trân trọng giá trị.
Đưa một người ở mức năng lượng thấp lên cao hơn, là một công việc cực kỳ khó khăn vất vả. Đặc biệt là khi người đó không tự có ý thức, và không hợp tác, do vậy đã trải qua nhiều “thầy” cả đông y tây y mà vẫn không có tác dụng.

Còn có những người khác, lúc sợ hãi thì tìm tới, hết sợ thì biến mất. Vậy là chỉ muốn tới để xả hoặc tạm thời nhận một liều thuốc chứ không quyết liệt hay nhất quán trên hành trình làm việc với bản thân của họ :)

Có những người thì lại cứ bám vào hình tướng (gõ chuông thì phải đẹp phải hay), cứ bám vào nhân vật healer (tính cá nhân của healer), chứ không nhìn năng lượng và tiếp nhận thông điệp. Healer chỉ là xúc tác thôi mà, còn hành trình là của mình.

Nhiều trải nghiệm khác làm cho Midori khó chịu và có xu hướng kháng cự lại hành trình làm healer này.
Nhìn quanh thấy người ta nói dối bản thân, nói dối người khác liên tục, từ cấp cao cho tới thường dân, từ chủ cho tới tớ, làm Midori hơi e ngại.
Nếu mà sự không thật thà với bản thân đang là cái norm (điều bình thường) của xã hội, thì mình có chỗ đứng không khi mà mình chỉ nói sự thực thôI? Có khi nào mình sinh ra sớm quá? :)

Khoảng thời gian đại dịch này thực ra là một quãng trống kỳ diệu cho tất cả. Chính phủ nói dối, chính phủ vô tâm, thì tự dưng kết quả nó hiển hiện ra ngay.
Những ngành kinh doanh bề mặt, không bản chất, không nhân văn thì cũng tự dưng sẽ bị suy tàn, kiệt quệ ngay.
Những cái phục vụ nhu cầu thiết yếu lại là những cái bền vững nhất :)

Rồi có một luồng gió mới đến. Thực ra là những luồng gió mới.
Và có những ý niệm vừa khởi phát đã thành hình rất nhanh.

Midori trộm nghĩ, “Ồ, có khi nào it’s time (đã đến lúc rồi)?”

Vậy là Midori lại quay trở lại hành trình làm healer của mình.
Có khi nào đại dịch sẽ mang tới những thay đổi, và hành trình tâm thức sẽ được chú trọng, trở nên “thiết yếu” hơn?

Đại dịch tưởng đã qua đi, nhưng chưa chắc. 
Midori thấy mình sau đợt giãn cách mà vẫn còn hằn lại những thói quen trong đợt dịch như “tích trữ đồ ăn” và “ăn dè xẻn” (vì không đi chợ được, không biết rau củ hết khi nào?).

Có lẽ đại dịch sẽ in hằn vào tâm trí nhiều người, và sẽ buộc chúng ta phải nhìn lại mình không mặt này thì mặt khác :)

Có lẽ một làn gió mới sẽ thổi ở đất này :)